Lời tựa: Hành trình thực hành Calligraphy là hành trình đòi hỏi sự kiên nhẫn, từng bước như con ốc nhỏ leo lên đỉnh núi...
Mỗi giây phút tôi cảm thấy thất bại, tuyệt vọng tôi thường tự hỏi mình sinh ra vì lẽ gì, dừng lại thôi, cái gì đến rồi sẽ đến. Sự gục ngã ấy đã che mờ đi tương lai của tôi. Đúng, phải đứng dậy và chiến đấu mạnh mẽ đến hơi thở cuối cùng. Sự kiên trì và niềm tin sẽ tạo nên sức mạnh. Tôi sống vì ước mơ của tôi, hoài bão của tôi và tương lai dù có ra sao thì vẫn là bản thân tôi quyết định. Tác giả thơ Haiku đã đan dệt nỗi niềm ấy qua bài thơ “Chậm rì, chậm rì”. Câu chữ hòa vào như một bản nhạc truyền cảm hứng bất tận cho tôi:
“Chậm rì, chậm rì
kìa con ốc nhỏ
trèo núi Fuji”
Cuộc đời là “tủ sách đấu tranh” mỗi người đang sống là một cuốn sách đang viết dở. Đời người có biết bao cuộc tranh đấu, ganh đua. Họ biết rằng, mỗi sớm mai thức dậy, khi mặt trời mọc, tất cả đều phải “chạy”. Dừng lại tức là thụt lùi trong khi người khác đang nỗ lực vươn lên mạnh mẽ. Đó là quy luật tất yếu. Dù bạn là một “con ốc nhỏ” nhưng hãy làm cho giá trị của mình lớn. “Con ốc nhỏ” là một hình ảnh ẩn dụ cho những người bình thường, nhỏ bé, đôi khi được cho là yếu đuối chẳng có tài năng gì. Nhưng, khi bạn chỉ đang nhìn lên cao để cầu tiến, để vươn đến những điều vĩ đại, bạn có để ý đến họ? Bạn có nhìn thấy họ đang ngày ngày cố gắng, ngày ngày chạy dù có “chậm rì”? Từ “chậm rì” không chỉ được tác giả dùng làm nhan đề bài thơ mà còn được lặp lại hai lần mang ý nghĩa nhấn mạnh vào tốc độ rất chậm nhưng kéo dài rất lâu, vô hạn. Nhưng chú ốc nhỏ bé ấy không “chạy” một cách mù quáng, cảm tính mà chú đã có mục tiêu, ước mơ của mình. Đó là núi Fuji. Chỉ khi xác đích được đích đến, chú mới dùng hết sức mình để lê lết trèo đến tận đỉnh núi như vậy. Dù tốc độ có chậm rì, dù phải mất rất lâu nhưng khi ngoảnh mặt lại, thì ra mình đã đi được quãng đường khá xa rồi. Dù tôi chẳng thể nhìn thấy rõ ràng đường đi nhưng trong tim tôi biết chắc chắn nơi nào mình sẽ đến. Cuộc sống giống như đạp xe vậy, hãy luôn giữ thăng bằng và liên tục nhìn về phía trước. Có thể là lớp mây mù sẽ bao phủ quanh ta, nhưng ánh sáng của khao khát, mơ ước vẫn rực rỡ như ngọn đèn hải đăng vậy. Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh, chú ốc nhỏ vẫn tiếp tục trèo núi Fuji, chẳng có lí do gì mà ta phải dừng lại cả. Cuộc đời là một chuyến đi thú vị và cũng thật gian lao. Hãy khám phá cho bằng được điểm đến của mình và kiên trì theo đuổi nó. Để rồi cuối cùng, bạn sẽ nhận ra rằng, dưới con mắt trước kia của người khác, bạn thật nhỏ bé, bất tài, nhưng giờ đây, bạn đã nắm giữ trong tay lá cờ chiến thắng, sau bao công sức chinh phục đỉnh cao của khát vọng, điểm mạnh nhất trong con người bạn. Đừng bao giờ bỏ cuộc nếu như bạn chưa được tận hưởng cảm giác hạnh phúc và tự hào ấy.
Vì sao chú ốc nhỏ phải bò lên đỉnh Fuji một cách chậm rì như thế? Vì thành quả không bao giờ đến từ sự bố thí hay phép lạ nào như gieo một cây đậu thần một bước lên tận mây cao. Không ai ngoại trừ bản thân ta phải cố gắng, kiên trì từng ngày để khám phá ra niềm khao khát và quyết tâm theo đuổi nó. Richard Branson đã bày tỏ mong muốn trở thành một doanh nhân từ khi còn rất trẻ. Ông đã chẳng bao giờ quên đi ước mơ ấy, và trải qua bao chặng công việc như bán cây thông Noel, bán đĩa qua email, bán túi du lịch,… Nhờ thế, sau bao nhiêu khó khăn, cũng có khi muốn an phận với công việc hiện tại nhưng chú ốc nhỏ với hoài bão lớn đã mạnh mẽ bước tiếp. Để rồi sau bao năm tháng đằng đẵng, ông được tôn vinh như một ông trùm kinh doanh, một nhà đầu tư và được biết đến như là người sáng lập của Virgin Group – bao gồm hơn 400 công ty. Hay Mark Cuban từ một cậu bé nghèo bán túi rác, bán đồ ăn vặt trở thành một trong những nhà đầu tư “cá mập” chính trên series truyền hình thực tế nổi tiếng Shark Tank. Ông nói: “Khi đó tôi chẳng có gì cả, vì vậy cũng chẳng có gì để mất. Điều đó khiến tôi nỗ lực hết mình. Tôi đã tự học lập trình và học liên tiếp trong nhiều giờ mà không cần nghỉ ngơi bởi tôi thực sự yêu thích và dành nhiều tập trung cho nó. Đó cũng là khi tôi nhận ra mình thực sự giỏi lĩnh vực này”. Đến khi nào chú ốc sên nhỏ như chúng ta mới nhận ra điều ấy. Nhận ra thực tại ta chẳng là cái gì, và cố gắng hết mình để tìm kiếm khả năng tiềm ẩn của mình, giúp mình trở nên lớn lao hơn đây. Đó chính là công thức thành công của tỷ phú Mark Cuban: Chỉ khi hiểu rõ bản thân, bạn mới có thể chọn đúng lĩnh vực để phát huy năng lực và đạt tới đỉnh cao. Đúng là khi ta có đam mê, có kiên trì thì ai cũng có thể trở thành những người thành công dù là trong lĩnh vực nào đi chăng nữa.
Nhưng có lẽ, câu chuyện về hoài bão và kiên trì mà tôi ấn tượng và xúc động nhất là của bà Borghild M. Dahl. Bà đã mạnh mẽ trải qua sự mù lòa trong suốt một thế kỉ. “Tôi chỉ còn một mắt với nhiều vết sẹo đến nỗi tôi phải nhìn mọi thứ qua một khe nhỉ bên mắt trái. Tôi chỉ có thể đọc sách bằng cách dí sát vào mắt và cố sức căng mắt về phía góc trái đó”. Trong từng giây phút lo sợ mình sẽ mù hoàn toàn thì bà chọn thái độ sống vui vẻ và tràn ngập tiếng cười để viết nên câu chuyện của mình. Một tương lai trở thành một nhà văn. Và bà đã làm được điều ấy sau bao khó khăn, trở ngại và thiếu thốn. Borghild M. Dahl, một tác giả mù của truyện trẻ em, nhưng cuốn sách ” I Wanted to See ” đã soi sáng cho nhiều người. Cuốn sách về nghị lực, sự kiên trì, và sức mạnh của khao khát, ước mơ. Có lẽ cho đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, bà vẫn chẳng bao giờ quên đi khoảnh khắc đôi mắt của mình được cải thiện một chút sau bao cuộc phẫu thuật. Khi ấy, việc rửa bát cũng khiến bà bồi hồi xúc động, hướng những bong bóng xà phòng về phía ánh sáng mặt trời, những sắc màu ánh lên như cầu vồng. Qua khung cửa sổ, những chú chim sẻ đang vỗ đôi cánh màu xám đen trong làn tuyết rơi dày trắng xóa. Ngây ngất trước vẻ đẹp xanh non lần đầu tiên bắt gặp, bà đã viết lên lời kết cho cuốn sách ấy: “Tôi thầm nhủ: Chúa tôn kính, Người trị vì thiên đàng, con cảm ơn ngài, con cảm ơn ngài”. Nếu tôi là bà, nếu chúng ta là bà thì chúng ta có kịp nói hai tiếng ảm ơn hay không, có kiên trì cố gắng đợi đến “ngày xuân” của cuộc đời không? Điều ấy khiến chúng ta phải suy ngẫm nghiêm túc về bản thân mình. Liệu sự nỗ lực của mình đã đủ hay chưa? Ngoảnh mặt lại nhìn xem ta đã nhích lên được chút nào hay chưa? Phải chăng ta vẫn đang dậm chân tại chỗ. Dĩ nhiên đường xa mới biết ngựa hay, nhưng nếu không nỗ lực từ ngay bây giờ thì dù đường có gần ta cũng không thể đến đích. Hãy biết dấn thân, chinh phục ước mơ và kiên trì cho đến tận cùng để khẳng định chính mình.
Một số chú ốc nhỏ luôn yên phận với cuộc đời nhàm chán của mình. Chúng chẳng hề có khao khát gì lớn lao, đẹp đẽ, chúng chỉ kiên trì sống một cách tầm thường, nhạt nhòa. Đó không phải bản chất thực sự của “kiên trì”. Kiên trì không bao giờ vô nghĩa như thế. Cũng có những người phát hiện ra bản thân có đam mê một điều gì đó, nhưng họ thiếu bản lĩnh hoặc sự cố gắng chưa đủ để chinh phục nó. Họ chưa nhận ra giá trị của thất bại và giá trị của bản thân khi chưa thành công trong việc khám phá chính mình. Đừng bao giờ chấp nhận một cuộc đời kém cỏi và nhạt nhẽo như thế. Đừng sợ hãi, đừng để dành trải nghiệm, hãy cho ta cơ hội để nỗ lực, khám phá mọi điều mới mẻ từng ngày. Người ta thường tiếc những điều chưa làm hơn là những điều đã làm. Hãy cố gắng kiên trì với đam mê đẹp đẽ để khi nhắm mắt xuôi tay, ta không phải nuối tiếc vì cuộc đời hoài phí.
Lời kết – từ “con ốc nhỏ” đến từng nét chữ vững vàng
Giống như chú ốc nhỏ kiên trì bò lên đỉnh núi, hành trình luyện viết Calligraphy cũng đòi hỏi sự nhẫn nại, tỉ mỉ và một niềm tin bền bỉ vào điều đẹp đẽ đang chờ phía trước. Mỗi đường nét trong nghệ thuật Calligraphy không chỉ là kỹ thuật – mà là hành trình rèn luyện tâm trí, luyện tập kiên định và chạm vào sự tập trung sâu sắc.
Dù bạn mới bắt đầu hay đã quen với ngòi bút, hãy nhớ rằng: nghệ thuật viết chữ đẹp không dành cho sự vội vàng. Nó dành cho những người dám đi chậm, dám bền bỉ, dám tin vào giá trị của sự tĩnh lặng và từng bước tiến nhỏ.