Một câu chuyện ngắn mình ngẫu hứng viết....
Tiếng mưa rả rích như tiếng nhạc lofi thủ thỉ an ủi Bông. Cô ấy tự rơi vào một góc nhỏ nhanh chóng, còn không muốn hong khô cái lớp bông bẩn thỉu sau quãng đường dài lội mưa lội gió. Chìm vào bóng tối, giọt nước mắt chứa đầy bùn đất, cay xè không ngừng tuôn.
“Ông trời tưởng tôi là cục đá hay sao mà cuộc sống lại hà khắc như vậy? Con đường chẳng có đệm êm, đất bằng, mà toàn ‘hơi nóng’ khắc nghiệt như muốn làm cháy nhẹm đi lớp bông mong manh của tôi?
Tôi mơ về sợi bông mềm mại được đặt vào trong chiếc hộp quý đang ôm ấp những viên ngọc long lanh hay món trang sức đắt tiền. Chúng được người ta trân trọng nâng niu. Chúng được người ta trang trí bằng những sợi dây lóng lánh, xinh đẹp. Chẳng như tôi, ngày ngày phải vật vã trên đường đời rộng lớn mà vẫn chẳng tới đâu, chẳng cho mình được cuộc sống hằng mong ước.
Phải chăng tôi đang mơ mộng những điều hão huyền quá…”
… Soi mình xuống mặt nước, cô thấy mình xinh đẹp quá với mái tóc mây bồng bềnh. Cô tự tin bay theo làn gió thăm thú muôn nơi trong khu rừng mênh mông. Vừa lướt nhẹ, vừa ca hát tựa như viết lên những bản nhạc ngọt ngào trên không trung. Ánh nắng dịu dàng soi ánh mắt long lanh. Bông đã bay qua không biết bao nhiêu khung cảnh đẹp đẽ của thế gian này, tưởng chừng như dù có tan biến trong không khí ngay lúc này thì cũng chẳng còn gì để nuối tiếc!
Chợt có cái gì đó nhọn đâm vào lớp bông làm cô đau đến giật mình.
– “Cái gì vậy?” – Cô thét lên trong sự hốt hoảng.
Chiếc sừng nhọn hoắt, bóng nhẫy với đôi chân trông vô cùng gai góc, sinh vật này khoác một lớp áo vô cùng cứng cáp. Cô tròn xoe mắt vừa bất ngờ, vừa có chút sợ hãi.
– “Có sao không? Suốt ngày ngước mắt lên trời như thế, có ngày mắc kẹt vào mũi gai ở đâu đó mà không bay nhảy được nữa đâu” – Sinh vật kì lạ nói vẻ nghiêm túc.
Từ sợ hãi, Bông cảm thấy khó chịu:
– Này, anh là ai, tên gì mà dạy đời tôi vậy? May cho anh là tôi va phải. Sự mềm mại này bao người phải ao ước ôm ấp đấy. Nếu mà là một cục đá lở từ trên cao rơi xuống, anh toi mạng từ lâu rồi.
Con vật kì lạ cười và đắc ý hỏi:
– Thì ra là một cô nàng thích ví von so sánh. Nếu là cục đá, cô chỉ có thể rơi và không bay được như bây giờ đâu. Chưa kể cô cũng sẽ chịu bào mòn của dòng nước và những cú lăn lông lốc đến choáng đầu. Cô muốn thành hòn đá nữa không?
Lần đầu tiên có người hỏi vặn lại cô như vậy, khiến cô có chút cứng họng. Không biết trả lời như thế nào nên cô gắt gỏng:
– Anh là ai mà có vẻ thích lí luận nhỉ?
– Tôi là Bọ Hung, đang thăm thú thế giới này.
– Với tốc độ của anh thì không biết cả vòng đời có khám phá được cái khu rừng này không.
– Tôi và cô hẳn là khác biệt nhau hoàn toàn. Cô có thể nhìn ngắm mọi thứ ở xa và cao, còn tôi sẽ để ý nhưng cung cảnh ở khoảng cách gần trong suốt vòng đời của tôi. Nhiều thứ rất thú vị và độc đáo nếu như chúng ta nhìn cận lại, chăm chú hơn. Nhiều khi tôi sẽ hiểu ra một vài bản chất trong tự nhiên nữa đấy. Thứ mà bay cao và xa chưa chắc đã cảm nhận được.
Điều này có vẻ chạm vào tính cách thích lắng nghe những điều mới lạ của mình. Cô tò mò hỏi:
– Anh có thể nói cho tôi nghe được không? Tôi chưa hiểu ý anh lắm. Chẳng phải người ta luôn mong đi đến những phương trời thật xa để khám phá thế giới đấy thôi.
– Chắc hẳn bay ở tầng cao, cô đã từng nhìn thấy những cánh bướm xinh đẹp khoe mình, nhưng cô có biết để khoác trên mình trang phục như vậy, chúng đã trải qua bao nhiêu bước phát triển chưa? Hay những con rắn lột xác để có một bộ da phù hợp với sự phát triển của chúng và loại bỏ kí sinh trùng bám trên da cũ vào mỗi mùa nóng. Theo quy luật tất yếu của tự nhiên, hành trình trưởng thành chẳng bao giờ là dễ dàng cả. Loài rắn trước khi lột da, chúng đã chuẩn bị sẵn lớp da mới ngay dưới lớp da cũ. Sau đó chúng sẽ cọ da vào đá, thân cây, hoặc đâu đó khiến da bị rách ra, thường là ở phần mũi. Chúng cũng sẽ nhịn ăn, tìm vị trí thích hợp về nhiệt độ, độ ẩm và tính an toàn. Mất vài ngày để chúng hết sức rướn ra khỏi lớp da cũ và bắt đầu xuất hiện với ngoại hình mới. Ban đầu chúng vẫn còn yếu vì lớp da mới còn non, dần dần, chúng sẽ thích nghi và phát triển tốt hơn vì phù hợp với cơ thể lớn dần của chúng. Chúng có thể lột xác nhiều lần trong năm. Cô thấy đấy, để lớn lên, chấp nhận bỏ đi lớp vỏ đã cũ của mình là điều tất yếu…
– “Tức là thay đổi thành một con người mới luôn sao?” – Cô bất ngờ
– Không hẳn vậy. Như loài rắn, chỉ bỏ lớp vỏ của mình, chứ nó vẫn là nó, nguyên vẹn. Lớp vỏ cũ đại diện cho những gì không còn phù hợp với sự phát triển của bản thân chúng mà thôi. Và mỗi lần thay đổi đều trong dự định và có sự chuẩn bị, và một tinh thần sẵn sàng nữa…Ví dụ như loài người muốn môi trường Trái Đất sạch hơn thì hãy loại bỏ thói vứt túi ni lông hay xả thải rác bừa bãi. Chính họ cũng vô cùng coi trọng sinh mệnh và sức khỏe, vậy họ đã đủ kỉ luật để loại bỏ những thói quen không tốt sẽ ảnh hưởng chưa? Nhiều người lại mong muốn có cuộc sống khác, như thế này, như thế kia, nhưng họ vẫn làm theo cách cũ nên mọi thứ cũng vẫn y nguyên như những gì đang diễn ra mà thôi…
– “Anh thông thái quá. Anh đã thay đổi được gì nào?”. Có vẻ như cô không thích nghe những lời giáo huấn hay đặt điều quá nhiều. Vì cô cảm giác thiếu thực tế và thấy tất cả chỉ là những sự thể hiện cá nhân. Có đôi khi lại trở thành phương thức để đánh bóng cái tôi mà không mang lại giá trị thực nào cho người khác.
– Cảm ơn một câu hỏi vô cùng thú vị. Không phải ai sinh ra cũng là một người phi thường và có thể thay đổi tất cả mọi thứ. Vũ trụ đã tạo ra tôi là một sinh vật trong tự nhiên. Không to lớn dũng mãnh như chúa sơn lâm, không xinh đẹp như thiên nga trắng, cũng không gần gũi với loài người như mèo, tôi vẫn tự hào đóng góp phần nhỏ bé vào sự đa dạng sinh học tự nhiên. Mỗi loài có chức năng và nhiệm vụ riêng. Khả năng diệt vi khuẩn có hại khi chúng tôi tiêu thụ và chôn lấp phân, trở thành ‘đội dọn dẹp’ tự nhiên cho các loại cây trồng. Từ những câu chuyện xa xưa, bọ hung còn có giá trị văn hóa biểu tượng của Ai Cập. Nhiều loài sẽ cảm thấy kinh khủng và ái ngại khi tiếp xúc với những thứ ‘không được sạch sẽ’ như phân hay rác, cảm thấy bị xa lánh, tự ti, nhỏ bé…nhưng thực tế, chúng vẫn là những loài vật có ích trong tự nhiên. Điều cần thay đổi đó là cái suy nghĩ cố hữu, sống đúng với bản thân, không bị chạy theo những điều lộng lẫy mà người ta cho là ‘như thế mới có giá trị’ hay ‘phải tạo ra những điều thật to lớn thì mới gọi là sống có ý nghĩa’.
Nghe câu chuyện xong, cô lặng thinh. Một loạt suy nghĩ đang lộn xộn xoẹt qua trong lòng: ‘Hình như từ trước đến giờ, mình chỉ bay nhảy thôi thì phải”, “có phải mình chỉ là một bông mong manh trong gió, gió lựa phương nào, mình trôi phương đó”, “mình chưa đóng góp được gì cho tự nhiên…”
Bọ Hung bỗng cất tiếng:
– Cô hãy trân trọng những mỗi khoảng thời gian trong cuộc sống của mình nhé. Vì sau thời gian bay nhảy, cô sẽ ở một vị trí mà thôi.
Có lẽ cô đã quên mất mình là bông bồ công anh đang vươn mình trong gió tận hưởng sự tươi mới và tự do. Và một sẽ đến một ngày, bông sẽ đến những vùng đất mới phù hợp, sẽ ươm mầm những cây hoa mới. Điều này thoáng làm cô buồn:
– Suýt nữa thì tôi quên, tôi là một cánh hoa bồ công anh…
– Sao trông cô có vẻ đượm buồn? Đôi khi tôi cũng mơ ước được như cô đấy. Được bung tỏa theo làn gió, ngao du khắp bầu trời. Tôi nhớ về truyền thuyết về bông bồ công anh: “Ước nguyện của hoàng đế”. Tại ngôi mộ của ông sau khi băng hà, xuất hiện loài hoa này gửi gắm phần hồn và tình yêu của mình tới những người thân, mảnh đất mà ông trân quý. Cánh hoa bồ công anh nguyện ý bay theo làn gió tỏa ra năng lượng tự tin, kiêu hãnh, mà nhẹ nhàng. Chuyến phiêu lưu của bông như hình ảnh của mơ ước, hy vọng, và niềm tin luôn tiến về phía trước. Khi gió lặng, nạp đủ những niềm vui trong chuyến ngao du, đến một mảnh đất mới phù hợp, rồi sẽ sẵn sàng len lỏi vào đất, nuôi dưỡng hạt mầm mơ ước trong tim, và tiếp diễn vòng đời hạt bồ công anh tiếp theo…Trên hành trình đó, không phải lúc nào cũng tỏa sáng trong nắng dịu, mà sẽ có ngày mưa giông, vùng đất kém bằng phẳng, hay đôi khi gặp những điều bất ngờ như cuộc gặp gỡ với tôi ở hiện tại…
Bông rưng rưng nước mắt. Cô nhớ về hình ảnh, cô dứt cây mẹ với đầy hào hứng về chương mới của cuộc đời mình. Trải nghiệm. Tự do. Có lẽ mới được thả trôi nên cô mang năng lượng trẻ trung sôi nổi. Có chút nhớ vòng tay an toàn của mẹ và các chị em trong tổ ấm. Có chút lo lắng về hành trình sắp tới của mình…
Bỗng có một làn gió nhẹ làm lung lay mái tóc của Bông. Cô biết mình sắp phải tiếp tục hành trình ở một vùng đất mới. Cô bùi ngùi nói với Bọ Hung:
– Cảm ơn anh đã chia sẻ thật nhiều điều giá trị với tôi chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Có lẽ bây giờ tôi sẽ không hiểu hết những điều mà anh nói, nhưng, đến thời điểm nào đó, tôi sẽ trải qua và nhớ lại những điều anh nói. Điều này thật có ý nghĩa với tôi.
– Gặp gỡ nhau cũng là cái duyên. Tôi cũng chỉ là người thích quan sát và ngẫm nghĩ mà thôi. Sau khi trải nghiệm biết đâu cô sẽ có những khám phá và góc nhìn mới của riêng mình. Bản thân mỗi người đều thật sự rất đẹp trong hành trình cố gắng hoàn thiện và phát triển bản thân…
Mưa ngớt dần, tiếng ếch nhái trong màn đêm khiến Bông tỉnh giấc. Giấc mơ dường như gột dần những đám mây tối trong lòng của Bông. Sảng khoái. Thư thái. Bông nhớ ra: “mình cũng là một cánh hoa có ích. Dù có những thời điểm, mình thấy bản thân thật lấm lem trong hành trình tự do vươn xa, nhưng hạt mầm mơ ước trong lòng mình cứ luôn động đậy để thúc đẩy mình tiến lên, tiến lên”. Và không phải lúc nào cuộc sống cũng diễn ra theo những gì chúng ta mong muốn, có những khi tưởng chừng như đạt được thì lại vụt mất, có những lúc như chẳng còn gì thì sẽ may mắn có cơ duyên được giúp đỡ…